Georges Bernanos viết trong tác phẩm “Sous le soleil de Satan” (Dưới mặt trời của Satan) như sau: “Thánh nhân được chín mùi trong thinh lặng”.
Thật ra, rõ ràng là Thiên Chúa luôn có một đường lối sư phạm. Người luôn khởi sự bằng cách đưa vào ‘sa mạc’ những ai mà Người muốn trao phó một sứ mạng khó khăn, hầu phục vụ dân Người: Mô-sê vào sa mạc Madian, Gio-an Tẩy Giả vào sa mạc Giuđê, Thánh Phaolô vào sa mạc Xyria, Thánh Biển Đức vào nơi hoang vắng trên núi Subiaco, Thánh Inhã Loyola vào Marêsa, Thánh Phanxicô Assisi trong các hang của đồng bằng Asidi.
Đây là thời điểm của sự thật mà con người ý thức về sự nghèo hèn của mình, và mở lòng đối với ân huệ của Thiên Chúa. Thời điểm để cắm rễ cho đức tin. Thời điểm phải thực hiện sự đoạn tuyệt cần thiết, để đón nhận một tự do mới, và chuẩn bị sống một đời sống hiệp thông mới với mọi người. Tất cả các vị chứng nhân vĩ đại ấy, những người đã đánh dấu lịch sử Cứu Độ, sẽ vẫn mãi là những người yêu mến sự thinh lặng, dù nhiều khi họ sống một nếp sống thật năng động.
Làm sao có thể tự xưng là chứng nhân của Đức Kitô nếu ta không sống trở lại, bằng cách này hay bằng cách khác, cuộc đời thừa sai mẫu mực, diễn tiến theo nhịp điệu: Thờ lạy Chúa Cha và phục vụ con người! Ai không thích thinh lặng, người ấy có nguy cơ trở nên một con két nói chuyện tôn giáo, một viên chức quản lý việc thánh, chứ không phải là một cộng tác viên của Thiên Chúa.
(Trích “Những nẻo đường của thinh lặng” của tác giả Michel Hubaut -Nguồn: http://menthanhgianhatrang.org/index.php?nv=tai-lieu&op=GIAO-LY/NHUNG-NEO-DUONG-THINH-LANG-3)