Có anh thanh niên trên đô thành về vùng quê thăm bạn. Anh tự hào được học hành, được tiếp thu nhiều kiến thức mới của thế giới nên cho rằng mình rất thông minh, còn những người dân quê mà anh gặp thì thấp kém, “không đủ trình”.
Để đến được nhà bạn thì phải qua sông. Chèo đò là một cô gái độ tuổi đôi mươi, ăn mặc rất quê mùa. Sông thì rộng mà đò lại đi chậm, phải mất nhiều thời gian thì đò mới qua được bờ bên kia. Khi hay cô đưa đò phải nghỉ học sớm, không biết phố thị là gì ngoài con sông quê, anh liền tỏ ý coi thường.
– Từ đây đến bờ còn khá lâu, tôi có trò chơi này, hay lắm, cô muốn tham gia không?
– Dạ, không biết anh đây muốn chơi trò chơi gì?
– Chúng ta sẽ chơi đặt câu đố. Mỗi người sẽ hỏi một câu.
– Em có biết chi mà đố anh ơi, dân quê nông cạn lắm.
– Ừ, thì tôi biết cô học ít, trình độ thấp nên … thế này nhé, chúng ta chỉ đố một câu thôi. Nếu tôi thua thì tôi sẽ cho cô 1.000.000đ, còn nếu cô thua thì chỉ mất cho tôi 100.000đ. Mà cô dân quê nên tôi cho cô đố trước.
– Dạ, anh đây đã có ý nhường thì xem xin phép vậy. Em đố anh nha: “Cái gì dưới sông là con, màu đỏ, có đuôi không chân; nhưng lên bờ lại là vật, màu xanh, có chân không có đuôi?”
Sau một hồi lâu vò đầu bứt tóc, mồ hôi đầm đìa mà không tìm ra lời giải, anh thanh niên đành đầu hàng.
– Tôi xin thua, đây là tiền thua cuộc. Rồi… rồi… cô giải thích cho câu đố của cô đi.
– Câu đố gì anh?
– Thì “Cái gì dưới sông là con, màu đỏ, có đuôi không chân; nhưng lên bờ lại là vật, màu xanh, có chân không có đuôi?”
Cô lái đò mỉm cười trả lời:
– Em là dân quê mùa, ít học nên không biết trả lời câu đố của anh. Em xin thua và gửi anh 100.000đ như thoả thuận.
– Ơ.. ơ.. cái cô này…
—
Bạn rút ra được bài học gì từ câu chuyện này, hãy còm-men nhé.
Sylléktis – Ban truyền thông