Vào một mùa hè, có một bầy nhím tới cư ngụ trong một khu rừng. Trời thật đẹp và đầy nắng ấm, bầy nhím chạy nhảy, chơi trốn tìm sau những khóm hoa, bắt những chú ruồi để ăn, và đêm thì nằm ngủ dài trên bãi cỏ.
Khi mùa thu tới, chúng vui đùa chạy theo những chiếc lá rơi, lá rụng ngày càng nhiều; vào những đêm mát trời, chúng nằm ngủ yên trên đám lá rụng.
Rồi mùa đông ập đến, thời tiết ngày càng lạnh, nước sông lợn cợn nổi băng, tuyết phủ đầy lá rừng. Và bầy nhím không chợp mắt được trong những đêm lạnh giá.
Một buổi chiều nọ, chúng quyết định xích lại gần nhau cho ấm, nhưng chúng liền tức thì chạy tán loạn trong rừng do bị thương nơi mũi và chân ,vì những chiếc lông nhọn của nhau. Chúng lại thử rón rén sáp lại gần nhau, nhưng rồi lại bị đâm đau và chạy trốn, lần nào cũng thế. Dầu vậy, chúng vẫn nhất định phải tìm cách xích lại gần nhau như những con chim sáp lại để giữ hơi ấm, như bầy thỏ, như bầy chuột chũi, như tất cả các thú rừng.
Dần dần, từ buổi chiều này qua chiều khác, nhẹ nhàng từng chút từng chút. Để giữ hơi ấm mà không làm nhau bị thương, bầy nhím sáp lại gần nhau khi hạ những chiếc lông nhọn của mình xuống, với sự cẩn thận hết mức và đã tìm được khoảng cách cần thiết cho nhau.
Và gió bấc thổi không làm chúng lạnh nữa, chúng có thể ngủ yên và ấm áp bên nhau, chung một bầy.
Chúng ta chỉ có thể xích lại gần nhau, trao vòng tay yêu thương khi biết hạ cái tôi của mình xuống, bỏ đi tính ích kỷ và biết nghĩ đến những người chung quanh.
(sưu tầm)