Có một bậc ẩn sĩ dành cả đời trên núi cao để cầu nguyện. Một hôm, có chàng trai trẻ đến tìm ông và nói:
– Thưa ngài, xin ngài hãy dạy tôi cầu nguyện.
Vị ẩn sĩ đang miên man suy tư, thậm chí không ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh buồn rầu ra về.
Ngày hôm sau, anh lại đến với cùng một câu hỏi và nhận được sự thinh lặng làm câu trả lời như ngày hôm trước.
Ngày này qua ngày kia, chàng trai cứ tới nài xin. Cho tới một hôm, anh bực bội hỏi ông:
– Ngài không nghe tôi nói gì vì câu hỏi của tôi không mang lại kết quả gì chứ?
Vị ẩn sĩ ngẩng lên nhìn anh, cái nhìn đầy thiện cảm, nhưng vẫn như trước, ông không nói gì.
Chàng thanh niên được khích lệ bởi cái nhìn này, anh trở lại vào ngày hôm sau và lớn tiếng:
– Thưa ngài, xin hãy dạy tôi cầu nguyện.
Vị hiền nhân thấy chàng trai như nổi giận, ông mới nói với anh:
– Ta không trả lời anh vì ta muốn biết lòng khao khát của anh lớn đến đâu. Bởi vì lòng khao khát đó đã là một lời cầu nguyện. Thiên Chúa không chờ đợi điều gì khác, Ngài chỉ cần anh kiếm tìm Ngài.
(sưu tầm)