Có một anh gù sống tha phương cầu thực. Tới một ngôi làng khá trù phú, anh quyết định dừng chân xây dựng cuộc sống. Anh lợp một chòi lá trên khu đất hoang để ở. Thấy có người chết ở làng là anh hăng hái đi đào mộ rồi giúp lấp huyệt. Cả làng quý mến, cho anh phụ trách việc đào mộ và gọi anh là anh ba gù. Anh sống qua ngày đoạn tháng.
Năm năm sau, anh qua đời. Dân làng thương yêu anh nên muốn chôn anh trong nghĩa địa của làng. Nhưng Trưởng làng và các cụ Tiên chỉ không chịu. Họ lấy lý do là anh ba gù tứ cố vô thân, không rõ lai lịch, lại không phải người làng, chẳng có công lao to lớn gì… Bàn qua bàn lại, các cụ quyết định chôn anh ngay gần chòi lá, trên mảnh đất hoang mà anh từng ở.
Thế là quyết định coi như hợp lý hợp tình. Các cụ hoan hỉ tổ chức bữa tiệc linh đình mà mừng nhau, tâm đắc là đã có quyết định sáng suốt, giải quyết được khó khăn to tát…. Dĩ nhiên bữa tiệc đó toàn là các cụ tai to mặt lớn, không có một người nghèo nào vì họ vô danh tiểu tốt, chỉ có tình người mà chẳng có công lao.
(sưu tầm)