Ở một ngôi làng nọ, vào thời gian chẳng ai nhớ, có một xóm rất nghèo. Mùa đông hàng năm ở đó rất lạnh. Dù nghèo, nhưng ai cũng cố gắng có chiếc áo lành lặn để che thân. Trong xóm ấy, có một cụ ông nghèo đến mức chẳng có gì ngoài túp lều rách nát, tưởng chừng cơn gió nhẹ thoáng qua có thể cuốn bay tất cả.
Mùa đông năm nay sắp đến, mặc dù người trong xóm đều nghèo nhưng họ không quên quan tâm đến nhau. Họ lo lắng cho ông cụ rất nhiều. Họ muốn giúp lắm nhưng khả năng thì hạn chế. Họ đã giúp ông che lại túp lều cho qua mùa đông. Họ cũng muốn cho ông cụ cái áo thì chính họ lại không còn gì để mặc. Sau nhiều lần bàn tính, người lớn tuổi nhất trong họ đưa ra cách giải quyết:
“Bây giờ chúng ta hãy cắt ngắn chút ít chiếc áo của mình, dù có ngắn đi nhưng chúng ta vẫn có thể giữ ấm được, chưa đến mức chết rét. Từ những mảnh vụn này, chúng ta sẽ khâu cho ông cụ một chiếc áo”.
Tất cả mọi người đồng ý, và họ làm như vậy.
Khi không khí mùa đông tràn đến, mọi người đến túp lều của ông cụ và trao cho ông món quà của sự chia sẻ, tình thương của những người cùng hoàn cảnh.
Mùa đông năm đó, không ai trong xóm nghèo ấy bị cái lạnh dày vò. Ông cụ là người có chiếc áo đẹp nhất.
(sưu tầm)