Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Anh ta lúc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú hơn gì.
Một lần, khi chàng trai than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe, rôì đưa cho anh một thìa muối đầy và một cốc nước nhỏ.
– Con cho thìa muối này hòa vào cốc nước, rồi uống thử đi!
Chàng trai làm theo rồi uống thử, cốc nước mặn chát khiến anh bất giác nhăn mặt. Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước.
– Bây giờ con nếm thử nước ở trong hồ đi!
– Thưa thầy, nước trong hồ chẳng hề mặn chút nào. Chàng trai nói khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử.
Người thầy chậm rãi nói :
– Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn, nó giống như thìa muối này thôi. Nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước, thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn bé nhỏ như một cốc nước, họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành mặn đắng và chẳng bao giờ học được điều gì có ích cho bản thân mình!
Một tấm lòng có thể chứa cả thiên hạ hoặc chỉ đủ chỗ cho mình. Vui buồn cũng từ đó phát sinh và ứ đọng khi không chia sẻ.
Đời vui gì khi chỉ có mình vui? Và buồn thật rõ buồn khi không ai san sẻ. Vị mặn, nỗi cay, niềm đắng của cuộc đời tuỳ thuộc vào thái độ của chúng ta hơn là của người khác. Hãy mở rộng tâm hồn để cuộc đời hạnh phúc hơn trong mỗi ngày sống của mình.
(sưu tầm)