Truyện xưa bên Trung Hoa kể rằng vua nước Ngô muốn đem quân đi đánh nước Kinh. Đã nhiều người can ngăn, nhưng vua nhất định không nghe, hạ lệnh rằng: “Ai còn can ngăn ta đánh Kinh thì bị xử tử”.
Có một viên quan trẻ tuổi muốn can ngăn nhưng không dùng lời nói, mà bằng cách làm: suốt ba ngày, cứ sáng sớm là cầm cung tên đứng ở vườn sau của cung vua. Đến ngày thứ ba, vua thấy thì hỏi rằng:
– Người đến đây làm gì mà để sương xuống ướt cả áo như thế?
Viên quan trẻ đáp:
– Trong vườn có một cây cổ thụ. Ở trên ngọn cây có con ve sầu, nó hít gió, uống sương và kêu rả rích cả ngày, nó tưởng đã được yên thân. Biết đâu đằng sau có con bọ ngựa đang giờ hai càng rình bắt con ve sầu. Chính con bọ ngựa cũng không biết rằng đàng sau nó có con chim sẻ nghểnh cổ chực mổ. Con chim sẻ muốn bắt con bọ ngựa lại không biết dưới gốc cây có thần cầm cung tên chực bắn. Chính thần muốn bắt con chim sẻ mà không hay rằng sương xuống ướt đẩm cả áo… Như thế đều là chỉ vì tham cái lợi trước mắt mà quên hẳn cái hại ở ngay sau lưng vậy.
Nhà vua nghe xong thì tỉnh ngộ và ra lệnh thu quân.
(sưu tầm)