– Anh ơi! Bánh xe sau của anh bị ốc vít đâm lủng rồi, đây nè… Em lấy nó ra rồi vá cho anh.
– Aaaa . ..Tao biết rồi ! Chắc mày rải đinh để kiếm việc làm phải không?
– Không có đâu anh ơi. Ba má em đã dặn là không bao giờ được làm vậy.
– Xe tao đạp gần tới chỗ này thì mất thắng trước, rồi xì lốp, phải dừng .Chắc ba má mày dạy cho mày cách kiếm tiền thì có.
– Anh đừng đụng đến ba má em, để em coi lại thắng cho anh rồi vá bánh luôn.
– Được rồi, nhưng đừng vẽ gì thêm nha mày!
– Vâng … À… hèn gì, cái thắng trước của anh bị rơi mất ốc vít; mà sao cái ốc vít kế bên thấy quen quen … Phải rồi anh ơi, con ốc vít ghim vào bánh sau y hệt nó . Đây ! để em vít lại.
Chàng thanh niên đi xe đạp thấy đắng trong họng, hổ thẹn vì lời kết tội phi lý và cái nhìn thiển cận của mình. Việc gì cũng phải dòm trước ngó sau, chàng chỉ thấy đằng sau mà quên nhìn phía trước. Dù gì đi nữa, sự lương thiện của con người vẫn luôn trải dài phía trước, trên đường đi.
(sưu tầm)










