TRẢ LỜI
Ông En-ca-na ở thành Ra-ma-tha-gim Xô-phim, thuộc miền núi Ép-ra-im. Ông có hai người vợ, bà An-na và bà Pơ-nin-na. Bà Pơ-nin-na có con còn bà An-na thì không. Ông En-ca-na thương bà An-na hơn, thường chia cho bà phần ngon hơn sau mỗi lần dâng hy lễ tại đền thờ đặt ở Si-lô. Bà Pơ-nin-na ganh tỵ nên hay học tức bà An-na, khiến bà này khóc lóc và “mè nheo” với chồng.
Bà đã sầu khóc mà câu nguyện với Đức Chúa, bà khấn hứa rằng: “Lạy Đức Chúa các đạo binh, nếu Ngài đoái nhìn đến nỗi khổ cực của nữ tỳ Ngài đây, nếu Ngài nhớ đến con và không quên nữ tỳ Ngài, nếu Ngài cho nữ tỳ Ngài một mụn con trai, thì con sẽ dâng nó cho Đức Chúa mọi ngày đời nó, và dao cạo sẽ không đụng tới đầu nó.”
Đức Chúa đã nhớ đến bà An-na và ban cho bà một con trai, bà đặt cho con một cái tên với ý nghĩa là “Tôi đã xin Đức Chúa được nó”. Khi con bà được cai sữa thì bà đã đem con cùng của lễ lên đền thờ để dâng hy tế, giữ đúng với khấn hứa trước đây. Sau khi dâng hy tế xong, bà cùng chồng trở về quê, còn đứa trẻ ở lại đền thờ với tư tế Ê-li.
“Đứa trẻ” ấy chính là Sa-mu-en, vị ngôn sứ đã xức dầu tấn phong Sa-un, vị vua đầu tiên của thời kỳ chuyên chế của dân Ít-ra-en.
Toàn bộ câu chuyện về sự ra đời của “đứa trẻ” được thuật tại 1 Sm 1-2,11