Phụng vụ Chúa nhật lễ Lá, qua các Bài đọc Sách Thánh, các lời nguyện cũng như nghi thức làm phép lá và kiệu lá làm nổi bật khuôn mặt của Chúa Giêsu là Đấng Mêsia và là Vua.
Quả thật, phụng vụ Chúa nhật lễ Lá không chỉ là bắt chước một biến cố đã diễn ra tại Giêrusalem, nhưng muốn mang đến một sứ điệp cho hôm nay. Đó là, như dân thành Giêrusalem xưa kia, chúng ta cũng tuyên xưng trong chính cuộc sống mình Đức Giêsu là Đấng Mêsia và là Vua.
Chúa nhật lễ Lá là ngày để chúng ta tôn kính Chúa Kitô là Vua. Tuy nhiên, Chúa Giêsu không phải là vị Vua quyền uy và đe dọa theo kiểu các vua chúa khác. Ngài là Vua nhưng không có ý thu nạp quân đội hoặc âm mưu lật đổ chính quyền La Mã; Ngài không chinh phục bằng bạo lực và thống trị, nhưng là Đấng mang lại hòa bình. Quyền uy của Ngài ở trong sự nghèo khó của Thiên Chúa, sự bình an của Thiên Chúa và sức mạnh đó mang đến ơn cứu độ cho muôn người. Nét khiêm hạ của Ngài sẽ được nhận thấy qua công bố Lời Chúa về cuộc thương khó của Chúa. Lắng nghe và suy niệm Bài Thương khó để tạo ra nhận thức và hành động: Kitô hữu và Giáo hội của Chúa Kitô không thể hiện hữu để nắm lấy quyền lực chính trị, nhưng hiện diện để làm thay hình đổi dạng thế giới và xã hội bằng sự phục vụ khiêm hạ theo gương Đức Giêsu.
Chúa nhật lễ Lá là ngày để chúng ta tôn kính Chúa Kitô là Đấng Mêsia. Chúng ta phải ngạc nhiên ở chỗ, qua biến cố rước Ngài vào thành Giêrusalem, Chúa Giêsu lại cho phép người ta công khai thừa nhận sứ vụ Mêsia của Ngài. Trong khi đó, rất nhiều lần Ngài đã nghiêm cấm người ta tuyên xưng Ngài là Đấng Mêsia (Ga 6, 15; Lc 4, 35; Mt 16, 13-20). Tuy vậy, trong thời điểm Chúa Giêsu sắp bước vào cuộc khổ nạn, Ngài không muốn cho người ta hiểu lầm Ngài là một Đấng Mêsia chính trị nữa. Chúa Giêsu là Vua và là Đấng Mêsia, nhưng Ngài cứu độ chúng sinh bởi quyền năng của yêu thương chứ không phải quyền lực thế gian. Con đường đi đến vinh quang của Ngài là con đường của khổ nạn và chịu chết. Quyền bính của Ngài không tồn tại trong sự thống trị nhưng trong sự phục vụ và yêu thương. Thánh lễ hôm nay chúng ta được mời gọi sẵn sàng bước theo Ngài trên con đường đó. Vì thế đoàn rước dẫn chúng ta đến bàn thờ, nơi sẽ diễn ra hy tế Thập giá.
Trong văn hóa Hy Lạp và La Mã, lá cọ là biểu tượng của chiến thắng và cũng là biểu tượng cho hòa bình. Trong nghi thức tôn giáo của Ai Cập, lá cọ được dùng trong tang lễ và biểu tượng cho sự sống vĩnh cửu. Dân cư Jerusalem dùng lá cọ tung hô Chúa. Với hành động này, họ vừa tiếp đón Chúa như một Đấng khải hoàn, Đấng đem lại hòa bình và đồng thời họ cũng tiễn đưa Chúa vào cõi đời đời (Kh 7, 9).
Phụng vụ lễ Lá cho thấy nơi Đức Giêsu Kitô, một Thiên Chúa làm người, chất chứa tất cả kinh nghiệm và thăng trầm của con người, trộn lẫn giữa vinh quang và đau khổ, sự sống và sự chết, được chấp nhận và bị phản đối. Hôm nay, Ngài vừa mới được dân chúng chúc tụng “hosanna” (Mc 11, 9-10; Tv 118, 26) thì một ít giờ sau thôi, họ đã la hét “đóng đanh Ngài vào Thập giá” (x. Ga 19,1-42). Đây chính là một bức tranh và hình ảnh về đời sống con người, đặc biệt của đời người Kitô hữu. Đời sống của chúng ta cũng vậy, sẽ không mãi mãi là một đường hầm tăm tối, đau khổ và cái chết, nhưng là một hành trình tiến đến vinh quang Phục Sinh (1Pr 5, 10).
Cuộc rước lá cho chúng ta biết Kitô hữu luôn ở trên con đường đến với Đức Kitô và cùng nhau đến với Ngài. Kitô hữu luôn trên hành trình di chuyển. Từ ngữ “giáo xứ” có gốc từ tiếng Hy Lạp là “paroikia” có nghĩa là trở thành một vị khách, luôn đi ngang qua, chỉ tạm trú nơi này nơi khác chứ không có một ngôi nhà định cư cố định.
Trong phụng vụ, chúng ta không thể nào không chú ý đến đám đông mà chúng ta là một thành phần. Chúng ta tung hô Chúa Giêsu là Đấng Mêsia ngay từ lúc bắt đầu, và qua Bài Thương khó, chúng ta tự xếp mình vào số các tội nhân đang cần ơn cứu độ của Chúa.
—
Trích từ bài viết “Chúa Nhật lễ Lá: Bắt đầu Phụng vụ Tuần thánh” – Linh mục Giuse Phạm Ðình Ái, dòng Thánh Thể
Nguồn: Báo Công giáo và Dân tộc