Có một cậu bé ngỗ nghịch thường bị mẹ khiển trách. Ngày nọ giận mẹ, cậu chạy đến một thung lũng cạnh khu rừng rậm. Lấy hết sức mình cậu thét lớn:
– Tôi ghét người
Từ khu rừng có tiếng vọng lại: “Tôi ghét người”. Cậu hoảng hốt quay về, sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Cậu bé không hiểu tại sao trong rừng lại có người ghét cậu. Người mẹ nắm tay con, đưa cậu trở lại khu rừng. Bà nói:
– Bây giờ thì con hãy hét thật to: “Tôi yêu người”.
Lạ lùng thay, cậu vừa dứt tiếng hét như mẹ nói thì có tiếng người vọng lại: “Tôi yêu người”. Lúc đó người mẹ mới giải thích cho con hiểu:
– Con ơi, đó là định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều gì, con sẽ nhận điều đó. Ai gieo gió thì gặt bão. Nếu con thù ghét người thì người cũng thù ghét con. Nếu con yêu thương người thì người cũng yêu thương con.
Bạn thân mến!
Yêu ghét là thái độ thường tình của con người. Nhưng hãy tự nhìn lại: sự yêu ghét đó phát xuất từ lỗi lầm, khuyết điểm của người khác hay do từ sự chủ quan, định kiến, tự ái của chúng ta?
Và cho dù đó là lỗi của người khác, nếu không sửa đổi được họ, sao chúng ta không thay đổi cái nhìn và suy nghĩ của mình.
“Điều gì không muốn người khác làm cho mình, thì đừng làm cho họ” (Lc 6,31)
Được yêu thương hay ghét bỏ, điều đó tuỳ thuộc vào lối sống của chúng ta hôm nay.
(sưu tầm)