Lời nói có sự ảnh hưởng, tác động đến người khác như thế nào?
Có chuyện kể rằng ở một làng quê kia, có một cô gái vừa xinh đẹp vừa có tiếng nết na, rất nhiều chàng trai trong làng và những vùng lân cận mong muốn được rước cô về làm vợ. Rồi cô cũng chọn cho mình được một tấm chồng. Thời gian hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ không kéo dài được bao lâu, đất nước xãy ra chiến tranh với nước láng giềng, chồng cô phải lên đường tòng chinh để bảo vệ quê hương. Người thiếu phụ ấy phải ở nhà với mẹ chồng. Cô chăm sóc mẹ chồng và quán xuyến mọi chuyện trong nhà rất chu đáo. Mọi người trong vùng ai cũng thầm khen cô không hết lời
Trong vùng có một người đàn ông, đã từng theo đuổi tán tỉnh cô gái hồi trước, vẫn thầm thương trộm nhớ và ao ước được lấy cô, dù biết cô đã có chồng. Khi chồng cô đi lính xa nhà, hắn thấy đây là cơ hội tốt để thực hiện dự tính của mình, hắn tìm nhiều cách và tận dụng mọi cơ hội để tiếp cận, tán tỉnh cô, nhưng cô đều từ chối.
Sau nhiều lần bị khước từ, hắn cho rằng cô đã xúc phạm, coi thường hắn. Từ yêu hóa ra căm hận, hắn đặt chuyện và đi rêu rao khắp nơi rằng cô đã không giữ chung thuỷ của người vợ, đã nhiều lần lén lút ngoại tình với hắn, cô là một người phụ nữ thiếu đức hạnh…
Tin đồn cứ truyền khắn nơi trong vùng, mọi người đã nhìn cô với một ánh mắt khác đi. Rồi tin đồn cũng tới tai bà mẹ chồng của cô. Bà nghi ngờ và đối xử khác với cô… Không thể nào chịu nổi những lời dèm pha của mọi người, lại bị người thân xa cách, cô buồn lắm…
Một lần quá đỗi tuyệt vọng cô đã tìm đến cái chết. Cái chết của cô làm cho tên khốn kiếp đã tung những tin đồn không hay về cô vô cùng ân hận và hối lỗi… Hắn cảm thấy bị lương tâm dằn vặt… Hắn tìm đến cụ già nhất làng và là người hiểu biết nhất để kể hết mọi chuyện và xin ông một lời khuyên.
Cụ già nghe xong mọi chuyện không nói gì, cụ lấy một cái gối và dẫn hắn lên trên ngọn đồi của làng. Cụ xé chiếc gối, đặt trong tay hắn một nắm bông gòn to. Cụ bảo hắn buông tay ra, nắm bông gòn theo gió bay đi mọi hướng. Cụ già bảo hắn đi nhặt lại những bông gòn đó rồi dồn lại vào gối. Hắn ngạc nhiên lắm, vì làm sao có thể nhặt được đầy đủ. Cụ già nhìn hắn rồi nghiêm nghị nói:
– Những lời do con người nói ra cũng như những bông gòn kia vậy, không thể nào lấy lại được. Khi lời đã nói ra thì làm sao có thể rút lại được.
Các bạn thân mến!
Ông bà ta có những lời răn dạy rất hay: “Lời nói gió bay”, “Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn ba ngày làng”, “Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau” … để nhắc người đời sau cần cẩn trọng khi nói để tránh rước hoạ vào thân, gây tổn hại đến người khác.
Khi phát ngôn một điều gì đó thì chúng ta hầu như không thể biết trước được điều gì có thể xãy ra, ảnh hưởng đến ai. Đôi khi do vô tình thôi, một phút đùa cợt, một lời châm biếm, một lời trách móc cũng có thể tác động và gây tổn hại đến người khác.
Khi chúng ta cố tình “đơm điều, đặt chuyện” như tên đàn ông trong câu chuyện, thì chắc chắn rằng sẽ không còn cơ hội để sửa sai, để ngăn chặn những điều không hay với người mà ta muốn ám hại. Một khi sự việc đã phơi bày thì sự hối hận cũng không còn giá trị.
Khi không biết được sự thật, tiếp nhận thông tin một cách chủ quan, không kiểm chứng mà lại thích “thêm mắm thêm muối”, “bà tám dưa lê” để góp phần loan truyền, “phủ sóng” những thông tin sai lệch, như những người dân làng trong câu chuyện trên, thì khác gì chúng ta đã “giết người không dao”.
Là một người Ki-tô hữu thì hãy tôn trọng sự thật bạn nhé, hãy luôn ghi nhớ “Nhưng hễ “có” thì phải nói “có”, “không” thì phải nói “không”. Thêm thắt điều gì là do ác quỷ” (Mt 5, 37)
“Xin canh giữ miệng con, lạy Chúa, và trông chừng lưỡi con.” (Tv 141,3).
Phanxico HN – Ban Truyền thông